Bài viết này tôi muốn gửi đến những bạn trẻ đang tìm kiếm lối đi trong tương lai, thông qua câu chuyện ấy, bạn sẽ phần nào hiểu ra rằng: đừng chăm chăm hướng đến một cái đích, mà những gì bạn đã góp nhặt được trên từng chặng đường, đó mới chính là đích đến cuối cùng.
“ Hãy tìm kiếm 1 sự nghiệp chứ không phải là 1 công việc – Thành công không bao giờ đo bằng việc bạn có bao nhiêu tiền mà là bạn có bao nhiêu kiến thức để biến nó thành tiền”
Quay ngược thời gian trở về lúc bắt đầu, tôi vẫn nhớ đó là khoảng thời gian tất bật của một đứa sinh viên năm cuối, một buổi sáng đẹp trời, lớp trưởng tôi có chia sẻ dòng caption nho nhỏ trên Facebook : “Mọi người biết vị Tiền Bối này chứ?”, kèm theo là hình ảnh và tài khoản ghi tên “Mai Khoa”. Có lẽ như bao lần khác tôi sẽ lơ đi mà chẳng thèm để tâm đến, nhưng chẳng hiểu thế lực hay cơ duyên nào thôi thúc tôi nhấn vào đọc – Công ty cổ phần cửa đẹp Adoor – đó cũng là lần đầu tiên tôi và Adoor gặp nhau.
Đập vào mắt tôi trên trang cá nhân của vị tiền bối xa lạ này là dòng tin đăng tuyển “trợ lý kế hoạch”, tôi cứ thế vô thức kéo xuống đọc, mà vẫn không biết được là trong đầu mình đang nở một mầm non hy vọng vô hình nào đó, nhưng mầm non ấy chưa kịp đón tia nắng đầu tiên đã vội héo tàn khi tôi lướt đến dòng “yêu cầu 1 đến 2 năm kinh nghiệm”, chẳng buồn nghĩ ngợi gì thêm tôi quẳn ngay cái suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu. Kỳ cục thay, một vài phút sau tôi lại tiếp tục lân la đọc hết tin này đến tin khác, lục lọi từ trang cá nhân của anh đến website công ty mọi người ạ, giờ nghĩ lại cũng lạ, tự hỏi lúc ấy là mình đang biểu hiện sự tò mò của một đứa sinh viên hay thực sự cân nhắc về cơ hội mập mờ trước mắt?
Có người từng nói “Đời này, chỉ có chính bạn mới hiểu bạn nhất” nhưng ngay lúc đó tôi cũng chẳng thể hiểu được mình. Từ một đứa chưa biết đến CV là gì, cũng chạy đôn chạy đáo đi hỏi người này, xin ý kiến người kia, rồi tỉ mỉ cho ra tấm CV đầu đời. Thế là sau một tuần trăn trở, tôi quyết định gửi CV mới ra lò vào mail của sếp Khoa. Anh trả lời tôi chỉ sau một giờ đồng hồ ngắn ngủi, rồi trao cho tôi lịch hẹn phỏng vấn. Các bạn không hiểu lúc đó tôi run và vui như thế nào đâu, không biết có ra cơm ra cháo gì không nhưng tôi cứ thế cười như một đứa điên suốt ngày hôm đó.
Tôi vẫn nhớ như in đó là vào một ngày mùa đông, gió khẽ rít trên từng ngọn cây, đúng 14h30 ngày 28/11/2018 – một buổi chiều khá ảm đạm mọi người ạ, bắt đầu từ trưa tôi đã lục lọi chọn cho mình bộ trang phục lịch sự nhất mà tôi có, cầm bộ hồ sơ tươm tất, leo lên con ngựa sắt đã theo tôi ròng rã mấy năm đại học, mò mẫm tìm đường đến điểm hẹn trong cái lạnh thấu da thịt và cũng không quên tặng thêm một trận mưa thật to, thế là chẳng còn sự tươm tất nào ở đây cả, một đứa cứng đầu chẳng sợ trời sợ đất như tôi cũng bắt đầu lo lắng mà không ngừng run lên từng hồi.
Đến nơi khi tâm trạng đã chùng mất vài nhịp, tôi cảm tưởng như cơ hội sắp trôi tuột qua kẽ tay vì cái thời tiết đỏng đảnh của tháng 11 kia. Tôi e dè bước vào khu văn phòng mới xây và gặp anh Khoa. Cuộc phỏng vấn trong gần 3 tiếng đồng hồ, hẳn ai nghe cũng phải giật mình đúng không? Nhưng với tôi đó không những là một buổi phỏng vấn đơn thuần, đó là những câu chuyện, những chia sẻ mà vị tiền bối dành cho con bé, anh luôn đặt mình vào vị trí của tôi để cho tôi những lời khuyên chân thành và bổ ích. Anh khiến tôi hiểu ra rằng, mình không cần phải thấy hết các bậc thang mà chỉ cần đi bước đầu tiên với một niềm tin, mà niềm tin ấy phải do chính mình tạo ra. Đây chính là bậc thang đầu tiên của tôi.
Tôi được nhận và hẹn 4 ngày sau đi làm. Các bạn biết không, nếu lúc ấy tôi đang ở một mình có lẽ tôi sẽ hét lên thật to, nhưng để giữ hình tượng của một cô sinh viên thanh lịch tôi đành đè nét cảm xúc cuộn trào ấy vào lòng rồi tự nhủ “xả sau vậỵ”.
Ngày đầu đi làm đúng vào ngày thứ 7 – trong tâm thức vẫn chưa thể nào chịu chấp nhận sự thật mình đã là một cô nhân viên thực tập. Khi đến nơi, phòng ban của tôi chẳng có một ai cả, mọi người đều bận rộn với guồng quay của riêng mình, tôi như rơi vào thế giới lạc lõng giữa vạn người, ngay cả khi có một ngàn lý do để làm cho tôi khóc, tôi vẫn phải tìm một triệu lý do để giữ nụ cười, tôi chính là không thể khóc ngay lúc này.
Thế rồi tôi như vớ được phao giữa đại dương rộng lớn khi có chị nhân sự qua gặp tôi để trao đổi về công việc và giới thiệu tôi với mọi người. Các anh chị tại Adoor chào đón tôi bằng những nụ cười thân thiện ngay trong lần đầu gặp gỡ, nhiệt tình giới thiệu tên và hướng dẫn tôi nhiều thứ, dù là nhỏ nhặt nhất, những lo lắng trong tôi dần tan biến tự lúc nào chẳng hay.
Những ngày đầu, tôi đã từng than thở với mẹ về công việc của bản thân, về những gì tôi đang làm và những khó khăn mình gặp phải. Khoảng thời gian ban đầu của cô sinh viên là đối mặt với áp lực thực sự, sếp không coi tôi là một cô bé thực tập mới chập chững vào nghề, mà là một nhân viên thực sự, điều đó khiến tôi vừa vui vừa áp lực, hai thái cực cứ thế đè ép tâm trí, nó như rút cạn đi ý chí mà tôi dày công vun vén bấy lâu nay. Tôi được giao nhiều công việc với cấp độ trọng trách khác nhau, từ lớn đến nhỏ, từ nặng đến nhẹ, không thiếu một bậc nào, chúng như hòn đá đè nặng trên đôi vai gầy của cô sinh viên mới ra trường, nhưng đó cũng chính là những bài học đầu đời về về tinh thần trách nhiệm mà Adoor dành cho tôi.
Adoor đến với tôi tình cờ nhưng những thứ tình cờ ấy lại trao cho tôi sự bao dung, tình yêu thương, sư giúp đỡ, sự chỉ bảo tận tình, giúp tôi ngày một vững bước và cứng cáp giữa vô vàng bài học đầu tiên tôi phải đương đầu trên trường đời. Mọi khoảnh khắc trở nên đắt giá vô cùng – đó là tình yêu, là tiếng cười và là những giây phút miệt mài theo đuổi đam mê của mình cùng với Adoor.
Với vị trí trợ lý kế hoạch Adoor khiến tôi hiểu ra rằng: “ Hãy tìm kiếm 1 sự nghiệp không phải là 1 công việc – Thành công không bao giờ đo bằng việc bạn có bao nhiêu tiền mà là bạn có bao nhiêu kiến thức để biến nó thành tiền.” Adoor và Sếp Khoa đang từng ngày định hướng cho con đường tôi đi, theo cách mà tôi muốn, giúp tôi tìm ra tài năng thật sự của mình, đem đến cho tôi những cơ hội để hiểu mình là ai ? Và mình thực sự làm được gì?
Tuổi trẻ tốt ở chỗ, dù bị thương mấy cũng sẽ hồi phục rất nhanh, khi áp lực đến với bạn, bạn mới biết bạn là ai ? HIểu được điều đó, cô gái sinh viên ngày nào cũng không ngừng trau dồi bản thân, đang học hỏi từng ngày, hướng đến những kiến thức mới, tạo dựng cho riêng mình một nguồn năng lượng mới, ví mình như bông hoa hướng dương, dù vào ngày màn đêm tăm tối nhất vẫn kiên định tìm kiếm vầng dương phía chân trời. Thế rồi đến hôm nay, một đứa thích bay nhảy, ham chơi lại cứ thế thả mình cuốn vào guồng quay của công việc, không phải là sự ép buộc mà đó trở thành thú vui mỗi ngày của một đứa thích “xê dịch” như tôi.
Cuối cùng, dù là lựa chọn con đường nào đi nữa, chúng ta sẽ vẫn chịu tổn thương, ai cũng có khó khăn của mình, có những điều bất lực chán ghét bản thân, cũng có sự bế tắc khó diễn đạt thành lời, nhưng bạn phải hiểu những vật cản ấy sẽ đem đến cho bạn giá trị gì trong tương lai, thay vì những lời khuyên sáo rỗng, Adoor đã dạy cho tôi nhiều điều thực tế hơn. Chính Adoor đã một tay rèn giũa để có được một Ân Ân bản lĩnh, tự tin, hết mình với công việc, trách nhiệm với bản thân, dám nghĩ dám làm, khoác cho tôi sự cứng rắn như ngày hôm nay. Một Ân rất khác mà tôi đã từng muốn trở thành.
Cảm ơn Adoor, Cảm ơn ”Sư phụ“ đã cho tôi những điều bản thân tôi có hiện tại , tìm ra những khả năng tiềm ẩn trong tôi.